登 dēng 清 qīng 音 yīn 亭 tíng 二 èr 首 shǒu - - 郭 guō 祥 xiáng 正 zhèng
薄 bó 暮 mù 杳 yǎo 何 hé 适 shì , , 高 gāo 高 gāo 登 dēng 古 gǔ 亭 tíng 。 。
地 dì 无 wú 南 nán 国 guó 瘴 zhàng , , 帘 lián 卷 juǎn 半 bàn 空 kōng 星 xīng 。 。
石 shí 瘦 shòu 长 cháng 人 rén 立 lì , , 潭 tán 春 chūn 皓 hào 雪 xuě 停 tíng 。 。
短 duǎn 才 cái 吟 yín 不 bù 就 jiù , , 终 zhōng 欲 yù 付 fù 丹 dān 青 qīng 。 。
登清音亭二首。宋代。郭祥正。薄暮杳何适,高高登古亭。 地无南国瘴,帘卷半空星。 石瘦长人立,潭春皓雪停。 短才吟不就,终欲付丹青。