胡 hú 与 yǔ 几 jǐ 被 bèi 召 zhào 访 fǎng 别 bié - - 郭 guō 祥 xiáng 正 zhèng
已 yǐ 喜 xǐ 乘 chéng 轺 yáo 归 guī 玉 yù 阙 quē , , 尚 shàng 能 néng 骑 qí 马 mǎ 过 guò 柴 zhài 门 mén 。 。
离 lí 魂 hún 有 yǒu 底 dǐ 销 xiāo 千 qiān 丈 zhàng , , 残 cán 日 rì 无 wú 多 duō 寄 jì 一 yī 樽 zūn 。 。
得 dé 路 lù 看 kàn 君 jūn 终 zhōng 直 zhí 节 jié , , 闭 bì 关 guān 唯 wéi 我 wǒ 守 shǒu 空 kōng 言 yán 。 。
霜 shuāng 风 fēng 素 sù 发 fā 频 pín 攲 qī 帽 mào , , 泪 lèi 对 duì 桓 huán 伊 yī 不 bù 可 kě 扪 mén 。 。
胡与几被召访别。宋代。郭祥正。已喜乘轺归玉阙,尚能骑马过柴门。 离魂有底销千丈,残日无多寄一樽。 得路看君终直节,闭关唯我守空言。 霜风素发频攲帽,泪对桓伊不可扪。