遣 qiǎn 意 yì 二 èr 首 shǒu - - 杜 dù 甫 fǔ
啭 zhuàn 枝 zhī 黄 huáng 鸟 niǎo 近 jìn , , 泛 fàn 渚 zhǔ 白 bái 鸥 ōu 轻 qīng 。 。
一 yī 径 jìng 野 yě 花 huā 落 luò , , 孤 gū 村 cūn 春 chūn 水 shuǐ 生 shēng 。 。
衰 shuāi 年 nián 催 cuī 酿 niàng 黍 shǔ , , 细 xì 雨 yǔ 更 gēng 移 yí 橙 chéng 。 。
渐 jiàn 喜 xǐ 交 jiāo 游 yóu 绝 jué , , 幽 yōu 居 jū 不 bù 用 yòng 名 míng 。 。
遣意二首。唐代。杜甫。啭枝黄鸟近,泛渚白鸥轻。 一径野花落,孤村春水生。 衰年催酿黍,细雨更移橙。 渐喜交游绝,幽居不用名。