客 kè 亭 tíng - - 杜 dù 甫 fǔ
秋 qiū 窗 chuāng 犹 yóu 曙 shǔ 色 sè , , 落 luò 木 mù 更 gèng 天 tiān 风 fēng 。 。
日 rì 出 chū 寒 hán 山 shān 外 wài , , 江 jiāng 流 liú 宿 sù 雾 wù 中 zhōng 。 。
圣 shèng 朝 cháo 无 wú 弃 qì 物 wù , , 老 lǎo 病 bìng 已 yǐ 成 chéng 翁 wēng 。 。
多 duō 少 shǎo 残 cán 生 shēng 事 shì , , 飘 piāo 零 líng 似 shì 转 zhuǎn 蓬 péng 。 。
客亭。唐代。杜甫。秋窗犹曙色,落木更天风。 日出寒山外,江流宿雾中。 圣朝无弃物,老病已成翁。 多少残生事,飘零似转蓬。