滕 téng 王 wáng 亭 tíng 子 zi - - 杜 dù 甫 fǔ
寂 jì 寞 mò 春 chūn 山 shān 路 lù , , 君 jūn 王 wáng 不 bù 复 fù 行 xíng 。 。
古 gǔ 墙 qiáng 犹 yóu 竹 zhú 色 sè , , 虚 xū 阁 gé 自 zì 松 sōng 声 shēng 。 。
鸟 niǎo 雀 què 荒 huāng 村 cūn 暮 mù , , 云 yún 霞 xiá 过 guò 客 kè 情 qíng 。 。
尚 shàng 思 sī 歌 gē 吹 chuī 入 rù , , 千 qiān 骑 qí 把 bǎ 霓 ní 旌 jīng 。 。
滕王亭子。唐代。杜甫。寂寞春山路,君王不复行。 古墙犹竹色,虚阁自松声。 鸟雀荒村暮,云霞过客情。 尚思歌吹入,千骑把霓旌。