兰 lán 亭 tíng 归 guī 途 tú - - 陈 chén 起 qǐ
山 shān 水 shuǐ 佳 jiā 如 rú 此 cǐ , , 都 dōu 忘 wàng 客 kè 路 lù 难 nán 。 。
鸥 ōu 明 míng 寒 hán 渚 zhǔ 净 jìng , , 雁 yàn 入 rù 野 yě 田 tián 宽 kuān 。 。
事 shì 久 jiǔ 人 rén 多 duō 厌 yàn , , 心 xīn 清 qīng 梦 mèng 却 què 安 ān 。 。
独 dú 怜 lián 鸾 luán 翼 yì 远 yuǎn , , 谁 shuí 念 niàn 箧 qiè 衣 yī 单 dān 。 。
兰亭归途。宋代。陈起。山水佳如此,都忘客路难。 鸥明寒渚净,雁入野田宽。 事久人多厌,心清梦却安。 独怜鸾翼远,谁念箧衣单。