酬 chóu 郭 guō 十 shí 五 wǔ 受 shòu 判 pàn 官 guān - - 杜 dù 甫 fǔ
才 cái 微 wēi 岁 suì 老 lǎo 尚 shàng 虚 xū 名 míng , , 卧 wò 病 bìng 江 jiāng 湖 hú 春 chūn 复 fù 生 shēng 。 。
药 yào 裹 guǒ 关 guān 心 xīn 诗 shī 总 zǒng 废 fèi , , 花 huā 枝 zhī 照 zhào 眼 yǎn 句 jù 还 hái 成 chéng 。 。
只 zhǐ 同 tóng 燕 yàn 石 shí 能 néng 星 xīng 陨 yǔn , , 自 zì 得 dé 隋 suí 珠 zhū 觉 jué 夜 yè 明 míng 。 。
乔 qiáo 口 kǒu 橘 jú 洲 zhōu 风 fēng 浪 làng 促 cù , , 系 xì 帆 fān 何 hé 惜 xī 片 piàn 时 shí 程 chéng 。 。
酬郭十五受判官。唐代。杜甫。才微岁老尚虚名,卧病江湖春复生。 药裹关心诗总废,花枝照眼句还成。 只同燕石能星陨,自得隋珠觉夜明。 乔口橘洲风浪促,系帆何惜片时程。