依 yī 韵 yùn 和 hé 尚 shàng 用 yòng 之 zhī 秀 xiù 才 cái 梅 méi 花 huā 二 èr 首 shǒu - - 陆 lù 佃 diàn
年 nián 年 nián 先 xiān 发 fā 更 gèng 谁 shuí 曾 céng , , 憔 qiáo 悴 cuì 中 zhōng 间 jiān 独 dú 自 zì 荣 róng 。 。
素 sù 艳 yàn 得 dé 如 rú 人 rén 淡 dàn 伫 zhù , , 暗 àn 香 xiāng 能 néng 共 gòng 雪 xuě 分 fēn 明 míng 。 。
银 yín 河 hé 魄 pò 转 zhuǎn 霜 shuāng 风 fēng 耐 nài , , 青 qīng 冢 zhǒng 魂 hún 归 guī 月 yuè 夜 yè 清 qīng 。 。
莫 mò 与 yǔ 将 jiāng 军 jūn 轻 qīng 止 zhǐ 渴 kě , , 须 xū 知 zhī 丞 chéng 相 xiàng 要 yào 调 tiáo 羹 gēng 。 。
依韵和尚用之秀才梅花二首。宋代。陆佃。年年先发更谁曾,憔悴中间独自荣。 素艳得如人淡伫,暗香能共雪分明。 银河魄转霜风耐,青冢魂归月夜清。 莫与将军轻止渴,须知丞相要调羹。