深 shēn 夜 yè 风 fēng 雨 yǔ 有 yǒu 怀 huái 故 gù 人 rén - - 高 gāo 鹏 péng 飞 fēi
心 xīn 驰 chí 流 liú 水 shuǐ 高 gāo 山 shān 外 wài , , 身 shēn 在 zài 落 luò 花 huā 啼 tí 鸟 niǎo 中 zhōng 。 。
滴 dī 得 dé 愁 chóu 浓 nóng 青 qīng 杏 xìng 雨 yǔ , , 吹 chuī 教 jiào 梦 mèng 断 duàn 碧 bì 梧 wú 风 fēng 。 。
垂 chuí 堂 táng 远 yuǎn 愧 kuì 千 qiān 金 jīn 子 zi , , 扫 sǎo 地 dì 空 kōng 怜 lián 一 yī 亩 mǔ 宫 gōng 。 。
两 liǎng 朵 duǒ 灯 dēng 花 huā 伴 bàn 孤 gū 独 dú , , 清 qīng 欢 huān 那 nà 得 de 玉 yù 人 rén 同 tóng 。 。
深夜风雨有怀故人。宋代。高鹏飞。心驰流水高山外,身在落花啼鸟中。 滴得愁浓青杏雨,吹教梦断碧梧风。 垂堂远愧千金子,扫地空怜一亩宫。 两朵灯花伴孤独,清欢那得玉人同。