高 gāo 寺 sì - - 张 zhāng 斛 hú
高 gāo 寺 sì 鸣 míng 钟 zhōng 后 hòu , , 孤 gū 舟 zhōu 落 luò 雁 yàn 边 biān 。 。
已 yǐ 知 zhī 归 guī 径 jìng 晚 wǎn , , 故 gù 就 jiù 上 shàng 方 fāng 眠 mián 。 。
石 shí 峻 jùn 溜 liū 声 shēng 急 jí , , 月 yuè 高 gāo 松 sōng 影 yǐng 圆 yuán 。 。
明 míng 朝 cháo 下 xià 烟 yān 霭 ǎi , , 回 huí 首 shǒu 阻 zǔ 清 qīng 川 chuān 。 。
高寺。宋代。张斛。高寺鸣钟后,孤舟落雁边。 已知归径晚,故就上方眠。 石峻溜声急,月高松影圆。 明朝下烟霭,回首阻清川。