自 zì 遣 qiǎn 用 yòng 鲁 lǔ 山 shān 老 lǎo 僧 sēng 韵 yùn - - 张 zhāng 即 jí 之 zhī
心 xīn 期 qī 万 wàn 未 wèi 一 yī 能 néng 偿 cháng , , 海 hǎi 角 jiǎo 连 lián 宵 xiāo 梦 mèng 帝 dì 乡 xiāng 。 。
白 bái 发 fà 易 yì 生 shēng 时 shí 序 xù 短 duǎn , , 青 qīng 云 yún 难 nán 致 zhì 道 dào 途 tú 长 zhǎng 。 。
有 yǒu 方 fāng 却 què 病 bìng 还 hái 吞 tūn 药 yào , , 无 wú 事 shì 消 xiāo 闲 xián 只 zhǐ 点 diǎn 香 xiāng 。 。
谁 shuí 道 dào 官 guān 居 jū 寥 liáo 落 luò 甚 shén , , 许 xǔ 多 duō 风 fēng 月 yuè 满 mǎn 诗 shī 囊 náng 。 。
自遣用鲁山老僧韵。宋代。张即之。心期万未一能偿,海角连宵梦帝乡。 白发易生时序短,青云难致道途长。 有方却病还吞药,无事消闲只点香。 谁道官居寥落甚,许多风月满诗囊。