和 hé 梁 liáng 润 rùn 之 zhī 晚 wǎn 登 dēng 并 bìng 岭 lǐng - - 强 qiáng 至 zhì
翠 cuì 华 huá 绛 jiàng 节 jié 去 qù 忘 wàng 还 hái , , 辇 niǎn 路 lù 宫 gōng 墙 qiáng 坏 huài 旧 jiù 山 shān 。 。
青 qīng 史 shǐ 空 kōng 文 wén 兴 xīng 废 fèi 后 hòu , , 玉 yù 真 zhēn 馀 yú 恨 hèn 有 yǒu 无 wú 间 jiàn 。 。
杖 zhàng 藜 lí 一 yī 笑 xiào 缘 yuán 危 wēi 径 jìng , , 弄 nòng 笔 bǐ 高 gāo 吟 yín 望 wàng 故 gù 关 guān 。 。
足 zú 力 lì 怪 guài 君 jūn 强 qiáng 健 jiàn 甚 shén , , 惯 guàn 行 xíng 栈 zhàn 道 dào 不 bù 为 wéi 艰 jiān 。 。
和梁润之晚登并岭。宋代。强至。翠华绛节去忘还,辇路宫墙坏旧山。 青史空文兴废后,玉真馀恨有无间。 杖藜一笑缘危径,弄笔高吟望故关。 足力怪君强健甚,惯行栈道不为艰。