题 tí 清 qīng 化 huà 山 shān - - 许 xǔ 安 ān 世 shì
霜 shuāng 钟 zhōng 清 qīng 彻 chè 隔 gé 村 cūn 闻 wén , , 南 nán 渡 dù 横 héng 塘 táng 晓 xiǎo 色 sè 分 fēn 。 。
浅 jiān 浅 jiān 溪 xī 流 liú 涵 hán 白 bái 石 shí , , 微 wēi 微 wēi 山 shān 路 lù 入 rù 青 qīng 云 yún 。 。
劳 láo 生 shēng 已 yǐ 负 fù 林 lín 泉 quán 约 yuē , , 薄 báo 宦 huàn 空 kōng 增 zēng 世 shì 俗 sú 纷 fēn 。 。
见 jiàn 说 shuō 定 dìng 香 xiāng 无 wú 受 shòu 想 xiǎng , , 为 wèi 祛 qū 尘 chén 惑 huò 借 jiè 馀 yú 熏 xūn 。 。
题清化山。宋代。许安世。霜钟清彻隔村闻,南渡横塘晓色分。 浅浅溪流涵白石,微微山路入青云。 劳生已负林泉约,薄宦空增世俗纷。 见说定香无受想,为祛尘惑借馀熏。