用 yòng 韵 yùn 酬 chóu 常 cháng 之 zhī 才 cái 叔 shū - - 许 xǔ 及 jí 之 zhī
西 xī 山 shān 爽 shuǎng 气 qì 挟 xié 莲 lián 峰 fēng , , 碍 ài 眼 yǎn 何 hé 尝 cháng 恕 shù 箨 tuò 龙 lóng 。 。
近 jìn 种 zhǒng 猫 māo 头 tóu 未 wèi 成 chéng 竹 zhú , , 拟 nǐ 求 qiú 人 rén 面 miàn 替 tì 扶 fú 筇 qióng 。 。
春 chūn 归 guī 意 yì 绪 xù 愁 chóu 千 qiān 斛 hú , , 病 bìng 起 qǐ 情 qíng 悰 cóng 酒 jiǔ 一 yī 钟 zhōng 。 。
莫 mò 话 huà 朝 cháo 鸡 jī 萌 méng 妄 wàng 想 xiǎng , , 形 xíng 骸 hái 老 lǎo 丑 chǒu 若 ruò 为 wéi 容 róng 。 。
用韵酬常之才叔。宋代。许及之。西山爽气挟莲峰,碍眼何尝恕箨龙。 近种猫头未成竹,拟求人面替扶筇。 春归意绪愁千斛,病起情悰酒一钟。 莫话朝鸡萌妄想,形骸老丑若为容。