秋 qiū 萱 xuān - - 许 xǔ 及 jí 之 zhī
说 shuō 着 zhe 宜 yí 男 nán 已 yǐ 可 kě 羞 xiū , , 移 yí 栽 zāi 老 lǎo 圃 pǔ 且 qiě 忘 wàng 忧 yōu 。 。
传 chuán 为 wèi 麝 shè 种 zhǒng 生 shēng 来 lái 别 bié , , 唤 huàn 作 zuò 鹿 lù 葱 cōng 元 yuán 是 shì 愁 chóu 。 。
幸 xìng 脱 tuō 炎 yán 威 wēi 才 cái 过 guò 夏 xià , , 何 hé 缘 yuán 冷 lěng 落 luò 尚 shàng 宜 yí 秋 qiū 。 。
国 guó 香 xiāng 天 tiān 且 qiě 难 nán 拘 jū 管 guǎn , , 过 guò 眼 yǎn 空 kōng 花 huā 一 yī 笑 xiào 休 xiū 。 。
秋萱。宋代。许及之。说着宜男已可羞,移栽老圃且忘忧。 传为麝种生来别,唤作鹿葱元是愁。 幸脱炎威才过夏,何缘冷落尚宜秋。 国香天且难拘管,过眼空花一笑休。