题 tí 陈 chén 正 zhèng 字 zì 林 lín 亭 tíng - - 李 lǐ 咸 xián 用 yòng
晓 xiǎo 烟 yān 轻 qīng 翠 cuì 拂 fú 帘 lián 飞 fēi , , 黄 huáng 叶 yè 飘 piāo 零 líng 弄 nòng 所 suǒ 思 sī 。 。
正 zhèng 是 shì 低 dī 摧 cuī 吾 wú 道 dào 日 rì , , 不 bù 堪 kān 惆 chóu 怅 chàng 异 yì 乡 xiāng 时 shí 。 。
家 jiā 林 lín 蛇 shé 豕 shǐ 方 fāng 群 qún 起 qǐ , , 宫 gōng 沼 zhǎo 龟 guī 龙 lóng 未 wèi 有 yǒu 期 qī 。 。
赖 lài 有 yǒu 平 píng 原 yuán 怜 lián 贱 jiàn 子 zi , , 满 mǎn 亭 tíng 山 shān 色 sè 借 jiè 吟 yín 诗 shī 。 。
题陈正字林亭。唐代。李咸用。晓烟轻翠拂帘飞,黄叶飘零弄所思。 正是低摧吾道日,不堪惆怅异乡时。 家林蛇豕方群起,宫沼龟龙未有期。 赖有平原怜贱子,满亭山色借吟诗。