山 shān 中 zhōng 夜 yè 坐 zuò 寄 jì 故 gù 里 lǐ 友 yǒu 生 shēng - - 李 lǐ 咸 xián 用 yòng
展 zhǎn 转 zhuǎn 檐 yán 前 qián 睡 shuì 不 bù 成 chéng , , 一 yī 床 chuáng 山 shān 月 yuè 竹 zhú 风 fēng 清 qīng 。 。
虫 chóng 声 shēng 促 cù 促 cù 催 cuī 乡 xiāng 梦 mèng , , 桂 guì 影 yǐng 高 gāo 高 gāo 挂 guà 旅 lǚ 情 qíng 。 。
祸 huò 福 fú 既 jì 能 néng 知 zhī 倚 yǐ 伏 fú , , 行 xíng 藏 cáng 争 zhēng 不 bú 要 yào 分 fēn 明 míng 。 。
可 kě 怜 lián 任 rèn 永 yǒng 真 zhēn 坚 jiān 白 bái , , 净 jìng 洗 xǐ 双 shuāng 眸 móu 看 kàn 太 tài 平 píng 。 。
山中夜坐寄故里友生。唐代。李咸用。展转檐前睡不成,一床山月竹风清。 虫声促促催乡梦,桂影高高挂旅情。 祸福既能知倚伏,行藏争不要分明。 可怜任永真坚白,净洗双眸看太平。