张 zhāng 声 shēng 父 fù - - 许 xǔ 棐 fěi
城 chéng 中 zhōng 破 pò 屋 wū 妻 qī 儿 ér 住 zhù , , 自 zì 向 xiàng 招 zhāo 提 tí 借 jiè 小 xiǎo 房 fáng 。 。
壁 bì 上 shàng 碑 bēi 文 wén 皆 jiē 古 gǔ 篆 zhuàn , , 案 àn 头 tóu 书 shū 册 cè 半 bàn 仙 xiān 方 fāng 。 。
月 yuè 嫌 xián 碎 suì 竹 zhú 遮 zhē 窗 chuāng 暗 àn , , 风 fēng 款 kuǎn 飞 fēi 花 huā 入 rù 座 zuò 香 xiāng 。 。
点 diǎn 检 jiǎn 未 wèi 如 rú 僧 sēng 相 xiāng 处 chǔ , , 只 zhǐ 多 duō 髭 zī 鬓 bìn 几 jǐ 茎 jīng 霜 shuāng 。 。
张声父。宋代。许棐。城中破屋妻儿住,自向招提借小房。 壁上碑文皆古篆,案头书册半仙方。 月嫌碎竹遮窗暗,风款飞花入座香。 点检未如僧相处,只多髭鬓几茎霜。