题 tí 确 què 山 shān 梵 fàn 安 ān 寺 sì - - 喻 yù 良 liáng 能 néng
确 què 山 shān 风 fēng 物 wù 似 shì 齐 qí 山 shān , , 谁 shuí 著 zhe 精 jīng 蓝 lán 乱 luàn 石 shí 间 jiān 。 。
僧 sēng 梵 fàn 四 sì 时 shí 看 kàn 紫 zǐ 翠 cuì , , 轩 xuān 窗 chuāng 终 zhōng 日 rì 对 duì 孱 càn 颜 yán 。 。
暂 zàn 容 róng 借 jiè 榻 tà 松 sōng 风 fēng 惬 qiè , , 更 gèng 欲 yù 题 tí 诗 shī 藓 xiǎn 壁 bì 悭 qiān 。 。
老 lǎo 我 wǒ 还 hái 思 sī 十 shí 年 nián 事 shì , , 飞 fēi 来 lái 峰 fēng 上 shàng 晓 xiǎo 跻 jī 攀 pān 。 。
题确山梵安寺。宋代。喻良能。确山风物似齐山,谁著精蓝乱石间。 僧梵四时看紫翠,轩窗终日对孱颜。 暂容借榻松风惬,更欲题诗藓壁悭。 老我还思十年事,飞来峰上晓跻攀。