独 dú 青 qīng 亭 tíng - - 曾 céng 几 jǐ
霜 shuāng 落 luò 水 shuǐ 痕 hén 风 fēng 落 luò 木 mù , , 翠 cuì 盖 gài 倚 yǐ 天 tiān 惟 wéi 汝 rǔ 独 dú 。 。
是 shì 谁 shuí 手 shǒu 种 zhǒng 百 bǎi 年 nián 馀 yú , , 荫 yīn 此 cǐ 空 kōng 庭 tíng 一 yī 株 zhū 足 zú 。 。
岁 suì 寒 hán 不 bù 但 dàn 色 sè 青 qīng 青 qīng , , 上 shàng 有 yǒu 垂 chuí 丝 sī 下 xià 茯 fú 苓 líng 。 。
松 sōng 根 gēn 老 lǎo 僧 sēng 应 yīng 取 qǔ 此 cǐ , , 制 zhì 人 rén 颓 tuí 龄 líng 起 qǐ 人 rén 死 sǐ 。 。
独青亭。宋代。曾几。霜落水痕风落木,翠盖倚天惟汝独。 是谁手种百年馀,荫此空庭一株足。 岁寒不但色青青,上有垂丝下茯苓。 松根老僧应取此,制人颓龄起人死。