余 yú 常 cháng 爱 ài 杜 dù 牧 mù 之 zhī 晚 wǎn 花 huā 红 hóng 艳 yàn 静 jìng 高 gāo 树 shù 绿 lǜ 阴 yīn 初 chū 之 zhī 句 jù 还 hái 山 shān 居 jū 适 shì 当 dàng 此 cǐ 时 shí 讽 fěng 味 wèi 不 bù 已 yǐ 有 yǒu 概 gài 于 yú 余 yú 心 xīn 者 zhě 用 yòng 为 wèi 韵 yùn 作 zuò 十 shí 绝 jué 其 qí 八 bā - - 程 chéng 俱 jù
壶 hú 中 zhōng 小 xiǎo 嵁 kān 岩 yán , , 色 sè 作 zuò 峨 é 眉 méi 绿 lǜ 。 。
爽 shuǎng 气 qì 压 yā 西 xī 山 shān , , 哀 āi 音 yīn 叩 kòu 寒 hán 玉 yù 。 。
余常爱杜牧之晚花红艳静高树绿阴初之句还山居适当此时讽味不已有概于余心者用为韵作十绝 其八。宋代。程俱。壶中小嵁岩,色作峨眉绿。 爽气压西山,哀音叩寒玉。