适 shì 轩 xuān - - 程 chéng 俱 jù
厌 yàn 苦 kǔ 常 cháng 从 cóng 乐 lè 未 wèi 央 yāng , , 不 bù 如 rú 要 yào 足 zú 两 liǎng 俱 jù 忘 wàng 。 。
当 dāng 饥 jī 粝 lì 食 shí 遗 yí 三 sān 鼎 dǐng , , 便 biàn 体 tǐ 绨 tí 袍 páo 胜 shèng 五 wǔ 章 zhāng 。 。
夜 yè 雪 xuě 扁 piān 舟 zhōu 千 qiān 嶂 zhàng 净 jìng , , 午 wǔ 风 fēng 高 gāo 枕 zhěn 一 yī 窗 chuāng 凉 liáng 。 。
飘 piāo 然 rán 自 zì 适 shì 非 fēi 人 rén 适 shì , , 肯 kěn 受 shòu 辕 yuán 驹 jū 六 liù 尺 chǐ 缰 jiāng 。 。
适轩。宋代。程俱。厌苦常从乐未央,不如要足两俱忘。 当饥粝食遗三鼎,便体绨袍胜五章。 夜雪扁舟千嶂净,午风高枕一窗凉。 飘然自适非人适,肯受辕驹六尺缰。