寄 jì 僧 sēng 琴 qín 山 shān - - 杨 yáng 紬 chóu 林 lín
闽 mǐn 海 hǎi 西 xī 来 lái 山 shān 复 fù 山 shān , , 白 bái 云 yún 深 shēn 处 chù 见 jiàn 禅 chán 关 guān 。 。
幽 yōu 岩 yán 风 fēng 细 xì 莺 yīng 声 shēng 缓 huǎn , , 古 gǔ 寺 sì 春 chūn 深 shēn 鹤 hè 梦 mèng 闲 xián 。 。
游 yóu 子 zǐ 从 cóng 来 lái 悲 bēi 草 cǎo 绿 lǜ , , 老 lǎo 僧 sēng 浑 hún 不 bù 计 jì 花 huā 残 cán 。 。
笑 xiào 余 yú 犹 yóu 是 shì 红 hóng 尘 chén 客 kè , , 尽 jǐn 日 rì 攀 pān 跻 jī 行 xíng 路 lù 难 nán 。 。
寄僧琴山。宋代。杨紬林。闽海西来山复山,白云深处见禅关。 幽岩风细莺声缓,古寺春深鹤梦闲。 游子从来悲草绿,老僧浑不计花残。 笑余犹是红尘客,尽日攀跻行路难。