重 chóng 午 wǔ 饮 yǐn 赵 zhào 园 yuán 再 zài 和 hé - - 项 xiàng 安 ān 世 shì
香 xiāng 玉 yù 尊 zūn 前 qián 剥 bō 嫩 nèn 金 jīn , , 已 yǐ 逢 féng 佳 jiā 节 jié 又 yòu 逢 féng 霖 lín 。 。
从 cóng 教 jiào 岁 suì 月 yuè 催 cuī 华 huá 发 fà , , 谁 shuí 识 shí 乾 qián 坤 kūn 有 yǒu 赏 shǎng 心 xīn 。 。
家 jiā 在 zài 山 shān 林 lín 仍 réng 近 jìn 市 shì , , 手 shǒu 栽 zāi 花 huā 木 mù 渐 jiàn 成 chéng 阴 yīn 。 。
更 gèng 开 kāi 石 shí 井 jǐng 依 yī 桐 tóng 叶 yè , , 我 wǒ 欲 yù 时 shí 来 lái 作 zuò 一 yī 吟 yín 。 。
重午饮赵园再和。宋代。项安世。香玉尊前剥嫩金,已逢佳节又逢霖。 从教岁月催华发,谁识乾坤有赏心。 家在山林仍近市,手栽花木渐成阴。 更开石井依桐叶,我欲时来作一吟。