挽 wǎn 李 lǐ 尚 shàng 书 shū 母 mǔ 太 tài 淑 shū 人 rén - - 黄 huáng 干 gàn
枌 fén 社 shè 传 chuán 家 jiā 范 fàn , , 阶 jiē 庭 tíng 著 zhe 义 yì 方 fāng 。 。
能 néng 令 lìng 锵 qiāng 剑 jiàn 履 lǚ , , 争 zhēng 欲 yù 倚 yǐ 门 mén 墙 qiáng 。 。
么 me 么 me 真 zhēn 无 wú 用 yòng , , 提 tí 撕 sī 独 dú 异 yì 常 cháng 。 。
登 dēng 堂 táng 今 jīn 已 yǐ 矣 yǐ , , 收 shōu 泪 lèi 转 zhuǎn 淋 lín 浪 làng 。 。
挽李尚书母太淑人。宋代。黄干。枌社传家范,阶庭著义方。 能令锵剑履,争欲倚门墙。 么么真无用,提撕独异常。 登堂今已矣,收泪转淋浪。