继 jì 而 ér 稍 shāo 旱 hàn 祷 dǎo 而 ér 复 fù 雨 yǔ 喜 xǐ 而 ér 作 zuò 诗 shī - - 冯 féng 伯 bó 规 guī
连 lián 夕 xī 滂 pāng 沱 tuó 类 lèi 建 jiàn 瓴 líng , , 送 sòng 将 jiāng 凉 liáng 意 yì 满 mǎn 郊 jiāo 坰 jiōng 。 。
江 jiāng 边 biān 草 cǎo 木 mù 太 tài 半 bàn 绿 lǜ , , 天 tiān 外 wài 一 yī 峰 fēng 无 wú 限 xiàn 青 qīng 。 。
却 què 信 xìn 神 shén 龙 lóng 元 yuán 解 jiě 事 shì , , 岂 qǐ 容 róng 旱 hàn 魃 bá 更 gèng 争 zhēng 灵 líng 。 。
从 cóng 今 jīn 怀 huái 抱 bào 如 rú 冰 bīng 释 shì , , 闭 bì 阁 gé 烧 shāo 香 xiāng 伴 bàn 六 liù 经 jīng 。 。
继而稍旱祷而复雨喜而作诗。宋代。冯伯规。连夕滂沱类建瓴,送将凉意满郊坰。 江边草木太半绿,天外一峰无限青。 却信神龙元解事,岂容旱魃更争灵。 从今怀抱如冰释,闭阁烧香伴六经。