天 tiān 华 huá 寺 sì 亭 tíng 二 èr 首 shǒu - - 冯 féng 时 shí 行 xíng
老 lǎo 去 qù 心 xīn 如 rú 水 shuǐ , , 眼 yǎn 明 míng 犹 yóu 爱 ài 山 shān 。 。
偶 ǒu 来 lái 出 chū 己 jǐ 意 yì , , 特 tè 为 wèi 破 pò 天 tiān 悭 qiān 。 。
能 néng 使 shǐ 渺 miǎo 茫 máng 处 chù , , 尽 jǐn 归 guī 寻 xún 丈 zhàng 间 jiān 。 。
公 gōng 馀 yú 成 chéng 践 jiàn 蹂 róu , , 心 xīn 事 shì 等 děng 云 yún 闲 xián 。 。
天华寺亭二首。宋代。冯时行。老去心如水,眼明犹爱山。 偶来出己意,特为破天悭。 能使渺茫处,尽归寻丈间。 公馀成践蹂,心事等云闲。