题 tí 凉 liáng 峰 fēng - - 黄 huáng 公 gōng 度 dù
倚 yǐ 杖 zhàng 清 qīng 秋 qiū 远 yuǎn , , 弹 tán 琴 qín 白 bái 昼 zhòu 长 zhǎng 。 。
笙 shēng 箫 xiāo 离 lí 馆 guǎn 废 fèi , , 云 yún 木 mù 晚 wǎn 风 fēng 凉 liáng 。 。
往 wǎng 事 shì 空 kōng 流 liú 水 shuǐ , , 岿 kuī 心 xīn 满 mǎn 夕 xī 阳 yáng 。 。
相 xiāng 逢 féng 惜 xī 分 fēn 手 shǒu , , 珍 zhēn 重 zhòng 故 gù 人 rén 觞 shāng 。 。
题凉峰。宋代。黄公度。倚杖清秋远,弹琴白昼长。 笙箫离馆废,云木晚风凉。 往事空流水,岿心满夕阳。 相逢惜分手,珍重故人觞。