和 hé 宋 sòng 去 qù 华 huá - - 黄 huáng 公 gōng 度 dù
百 bǎi 里 lǐ 平 píng 畴 chóu 一 yī 望 wàng 间 jiān , , 绿 lǜ 芜 wú 尽 jǐn 处 chù 见 jiàn 青 qīng 山 shān 。 。
孤 gū 云 yún 自 zì 在 zài 开 kāi 仍 réng 合 hé , , 白 bái 鸟 niǎo 群 qún 飞 fēi 去 qù 复 fù 还 huán 。 。
竟 jìng 日 rì 茶 chá 瓜 guā 留 liú 客 kè 坐 zuò , , 满 mǎn 床 chuáng 图 tú 史 shǐ 伴 bàn 君 jūn 闲 xián 。 。
携 xié 醪 láo 许 xǔ 我 wǒ 问 wèn 奇 qí 字 zì , , 剥 bāo 啄 zhuó 何 hé 妨 fáng 屡 lǚ 扣 kòu 关 guān 。 。
和宋去华。宋代。黄公度。百里平畴一望间,绿芜尽处见青山。 孤云自在开仍合,白鸟群飞去复还。 竟日茶瓜留客坐,满床图史伴君闲。 携醪许我问奇字,剥啄何妨屡扣关。