山 shān 居 jū 自 zì 遣 qiǎn - - 杜 dù 荀 xún 鹤 hè
茅 máo 屋 wū 周 zhōu 回 huí 松 sōng 竹 zhú 阴 yīn , , 山 shān 翁 wēng 时 shí 挈 qiè 酒 jiǔ 相 xiāng 寻 xún 。 。
无 wú 人 rén 开 kāi 口 kǒu 不 bù 言 yán 利 lì , , 只 zhǐ 我 wǒ 白 bái 头 tóu 空 kōng 爱 ài 吟 yín 。 。
月 yuè 在 zài 钓 diào 潭 tán 秋 qiū 睡 shuì 重 zhòng , , 云 yún 横 héng 樵 qiáo 径 jìng 野 yě 情 qíng 深 shēn 。 。
此 cǐ 中 zhōng 一 yī 日 rì 过 guò 一 yī 日 rì , , 有 yǒu 底 dǐ 闲 xián 愁 chóu 得 dé 到 dào 心 xīn 。 。
山居自遣。唐代。杜荀鹤。茅屋周回松竹阴,山翁时挈酒相寻。 无人开口不言利,只我白头空爱吟。 月在钓潭秋睡重,云横樵径野情深。 此中一日过一日,有底闲愁得到心。