秋 qiū 日 rì 卧 wò 病 bìng - - 杜 dù 荀 xún 鹤 hè
浮 fú 世 shì 浮 fú 名 míng 能 néng 几 jǐ 何 hé , , 致 zhì 身 shēn 流 liú 落 luò 向 xiàng 天 tiān 涯 yá 。 。
少 shào 年 nián 心 xīn 壮 zhuàng 轻 qīng 为 wèi 客 kè , , 一 yī 日 rì 病 bìng 来 lái 思 sī 在 zài 家 jiā 。 。
山 shān 顶 dǐng 老 lǎo 猿 yuán 啼 tí 古 gǔ 木 mù , , 渡 dù 头 tóu 新 xīn 雁 yàn 下 xià 平 píng 沙 shā 。 。
不 bù 堪 kān 吟 yín 罢 bà 西 xī 风 fēng 起 qǐ , , 黄 huáng 叶 yè 满 mǎn 庭 tíng 寒 hán 日 rì 斜 xié 。 。
秋日卧病。唐代。杜荀鹤。浮世浮名能几何,致身流落向天涯。 少年心壮轻为客,一日病来思在家。 山顶老猿啼古木,渡头新雁下平沙。 不堪吟罢西风起,黄叶满庭寒日斜。