和 hé 元 yuán 卿 qīng 二 èr 首 shǒu 其 qí 一 yī - - 慕 mù 容 róng 彦 yàn 逢 féng
水 shuǐ 根 gēn 山 shān 脚 jiǎo 最 zuì 荒 huāng 凉 liáng , , 子 zi 隐 yǐn 颓 tuí 祠 cí 足 zú 感 gǎn 伤 shāng 。 。
廊 láng 庑 wǔ 倾 qīng 颠 diān 春 chūn 草 cǎo 绿 lǜ , , 门 mén 庭 tíng 寂 jì 静 jìng 野 yě 花 huā 香 xiāng 。 。
闻 wén 之 zhī 自 zì 可 kě 成 chéng 酸 suān 鼻 bí , , 见 jiàn 此 cǐ 如 rú 何 hé 不 bù 断 duàn 肠 cháng 。 。
追 zhuī 想 xiǎng 旧 jiù 踪 zōng 徒 tú 怅 chàng 望 wàng , , 淡 dàn 烟 yān 浅 qiǎn 露 lù 忽 hū 斜 xié 阳 yáng 。 。
和元卿二首 其一。宋代。慕容彦逢。水根山脚最荒凉,子隐颓祠足感伤。 廊庑倾颠春草绿,门庭寂静野花香。 闻之自可成酸鼻,见此如何不断肠。 追想旧踪徒怅望,淡烟浅露忽斜阳。