和 hé 吴 wú 东 dōng 升 shēng - - 仇 chóu 远 yuǎn
知 zhī 君 jūn 豹 bào 隐 yǐn 白 bái 云 yún 村 cūn , , 杖 zhàng 履 lǚ 春 chūn 风 fēng 忽 hū 过 guò 门 mén 。 。
独 dú 立 lì 幸 xìng 无 wú 妻 qī 子 zǐ 累 lèi , , 老 lǎo 成 chéng 喜 xǐ 有 yǒu 典 diǎn 型 xíng 存 cún 。 。
冰 bīng 悬 xuán 古 gǔ 树 shù 花 huā 尤 yóu 隽 juàn , , 雪 xuě 涨 zhǎng 寒 hán 江 jiāng 水 shuǐ 不 bù 浑 hún 。 。
冷 lěng 落 luò 十 shí 年 nián 灯 dēng 火 huǒ 读 dú , , 何 hé 时 shí 窗 chuāng 下 xià 约 yuē 重 chóng 温 wēn 。 。
和吴东升。元代。仇远。知君豹隐白云村,杖履春风忽过门。 独立幸无妻子累,老成喜有典型存。 冰悬古树花尤隽,雪涨寒江水不浑。 冷落十年灯火读,何时窗下约重温。