溪 xī 行 xíng 见 jiàn 落 luò 梅 méi 为 wèi 赋 fù - - 萧 xiāo 立 lì 之 zhī
玉 yù 龙 lóng 轻 qīng 软 ruǎn 雪 xuě 能 néng 乾 gān , , 好 hǎo 在 zài 晴 qíng 沙 shā 野 yě 水 shuǐ 看 kàn 。 。
舞 wǔ 翠 cuì 梦 mèng 回 huí 仙 xiān 袂 mèi 远 yuǎn , , 射 shè 雕 diāo 人 rén 去 qù 露 lù 檐 yán 寒 hán 。 。
连 lián 环 huán 骨 gǔ 冷 lěng 香 xiāng 犹 yóu 暖 nuǎn , , 如 rú 意 yì 痕 hén 轻 qīng 补 bǔ 未 wèi 完 wán 。 。
花 huā 自 zì 年 nián 年 nián 人 rén 自 zì 老 lǎo , , 春 chūn 风 fēng 满 mǎn 袖 xiù 独 dú 凭 píng 阑 lán 。 。
溪行见落梅为赋。宋代。萧立之。玉龙轻软雪能乾,好在晴沙野水看。 舞翠梦回仙袂远,射雕人去露檐寒。 连环骨冷香犹暖,如意痕轻补未完。 花自年年人自老,春风满袖独凭阑。