和 hé 孙 sūn 竹 zhú 云 yún 道 dào 士 shì 先 xiān 坟 fén 种 zhǒng 松 sōng 韵 yùn - - 萧 xiāo 立 lì 之 zhī
秦 qín 岭 lǐng 苍 cāng 髯 rán 铁 tiě 色 sè 仙 xiān , , 却 què 将 jiāng 翁 wēng 仲 zhòng 作 zuò 忘 wàng 年 nián 。 。
移 yí 将 jiāng 根 gēn 去 qù 亲 qīn 陪 péi 土 tǔ , , 化 huà 作 zuò 杨 yáng 公 gōng 种 zhǒng 玉 yù 田 tián 。 。
客 kè 子 zi 有 yǒu 怀 huái 悲 bēi 故 gù 垄 lǒng , , 清 qīng 明 míng 无 wú 酒 jiǔ 哭 kū 苍 cāng 天 tiān 。 。
感 gǎn 君 jūn 此 cǐ 计 jì 能 néng 千 qiān 载 zǎi , , 独 dú 立 lì 斜 xié 阳 yáng 咏 yǒng 此 cǐ 篇 piān 。 。
和孙竹云道士先坟种松韵。宋代。萧立之。秦岭苍髯铁色仙,却将翁仲作忘年。 移将根去亲陪土,化作杨公种玉田。 客子有怀悲故垄,清明无酒哭苍天。 感君此计能千载,独立斜阳咏此篇。