采 cǎi - - 钱 qián 时 shí
岩 yán 花 huā 开 kāi 兮 xī 香 xiāng 满 mǎn 堂 táng , , 秋 qiū 旻 mín 杲 gǎo 杲 gǎo 兮 xī 秋 qiū 风 fēng 长 zhǎng 。 。 采 cǎi 芝 zhī 一 yī 曲 qǔ 兮 xī 何 hé 荒 huāng 唐 táng , , 为 wèi 秦 qín 而 ér 遁 dùn 兮 xī 出 chū 为 wèi 子 zǐ 房 fáng 。 。
天 tiān 下 xià 有 yǒu 道 dào 兮 xī 登 dēng 姚 yáo 皇 huáng , , 共 gòng 鲧 gǔn 斥 chì 兮 xī 夔 kuí 龙 lóng 骧 xiāng 。 。 山 shān 中 zhōng 人 rén 兮 xī 乐 lè 时 shí 康 kāng , , 采 cǎi 芝 zhī 采 cǎi 芝 zhī 兮 xī 无 wú 褰 qiān 我 wǒ 裳 shang 。 。
采。宋代。钱时。岩花开兮香满堂,秋旻杲杲兮秋风长。采芝一曲兮何荒唐,为秦而遁兮出为子房。 天下有道兮登姚皇,共鲧斥兮夔龙骧。山中人兮乐时康,采芝采芝兮无褰我裳。