秋 qiū 日 rì 登 dēng 鸣 míng 玉 yù 亭 tíng - - 谢 xiè 薖 kē
山 shān 路 lù 秋 qiū 阳 yáng 何 hé 赫 hè 赫 hè , , 山 shān 亭 tíng 凄 qī 冷 lěng 多 duō 秋 qiū 色 sè 。 。
岂 qǐ 惟 wéi 醒 xǐng 耳 ěr 玉 yù 淙 cóng 琤 chēng , , 照 zhào 眼 yǎn 光 guāng 寒 hán 如 rú 练 liàn 白 bái 。 。
旧 jiù 闻 wén 瀑 pù 布 bù 垂 chuí 云 yún 间 jiān , , 恍 huǎng 疑 yí 银 yín 河 hé 堕 duò 天 tiān 关 guān 。 。
西 xī 望 wàng 香 xiāng 炉 lú 不 bù 得 dé 往 wǎng , , 个 gè 中 zhōng 元 yuán 有 yǒu 小 xiǎo 庐 lú 山 shān 。 。
秋日登鸣玉亭。宋代。谢薖。山路秋阳何赫赫,山亭凄冷多秋色。 岂惟醒耳玉淙琤,照眼光寒如练白。 旧闻瀑布垂云间,恍疑银河堕天关。 西望香炉不得往,个中元有小庐山。