昌 chāng 甫 fǔ 以 yǐ 诗 shī 送 sòng 香 xiāng 任 rèn 尚 shàng 书 shū 任 rèn 和 hé 答 dá 且 qiě 辱 rǔ 见 jiàn 及 jí 次 cì 韵 yùn 昌 chāng 甫 fǔ 不 bù 必 bì 寄 jì 尚 shàng 书 shū 也 yě - - 韩 hán 淲 biāo
交 jiāo 情 qíng 到 dào 老 lǎo 终 zhōng 难 nán 已 yǐ , , 此 cǐ 味 wèi 平 píng 生 shēng 毕 bì 竟 jìng 浓 nóng 。 。
远 yuǎn 近 jìn 行 xíng 藏 cáng 两 liǎng 相 xiāng 望 wàng , , 湖 hú 山 shān 应 yīng 自 zì 白 bái 云 yún 封 fēng 。 。
昌甫以诗送香任尚书任和答且辱见及次韵昌甫不必寄尚书也。宋代。韩淲。交情到老终难已,此味平生毕竟浓。 远近行藏两相望,湖山应自白云封。