读 dú 东 dōng 溪 xī 可 kě 正 zhèng 平 píng 诗 shī - - 韩 hán 淲 biāo
冰 bīng 霜 shuāng 落 luò 涧 jiàn 岁 suì 云 yún 暮 mù , , 寂 jì 寂 jì 远 yuǎn 岫 xiù 松 sōng 风 fēng 回 huí 。 。
村 cūn 深 shēn 古 gǔ 寺 sì 作 zuò 钟 zhōng 磬 qìng , , 车 chē 马 mǎ 路 lù 断 duàn 樵 qiáo 者 zhě 来 lái 。 。
参 cēn 差 cī 一 yī 抹 mǒ 起 qǐ 宿 sù 雁 yàn , , 清 qīng 浅 qiǎn 数 shù 枝 zhī 横 héng 小 xiǎo 梅 méi 。 。
日 rì 昃 zè 翠 cuì 寒 hán 云 yún 屋 wū 迥 jiǒng , , 竹 zhú 炉 lú 煨 wēi 火 huǒ 尽 jǐn 馀 yú 杯 bēi 。 。
读东溪可正平诗。宋代。韩淲。冰霜落涧岁云暮,寂寂远岫松风回。 村深古寺作钟磬,车马路断樵者来。 参差一抹起宿雁,清浅数枝横小梅。 日昃翠寒云屋迥,竹炉煨火尽馀杯。