和 hé 禅 chán 人 rén 发 fā 心 xīn 丐 gài 开 kāi 海 hǎi 田 tián - - 释 shì 正 zhèng 觉 jué
檀 tán 度 dù 夤 yín 缘 yuán 约 yuē 远 yuǎn 寻 xún , , 利 lì 他 tā 方 fāng 称 chēng 出 chū 家 jiā 心 xīn 。 。
丐 gài 行 xíng 端 duān 取 qǔ 丛 cóng 林 lín 饱 bǎo , , 耕 gēng 缛 rù 不 bù 嫌 xián 泥 ní 水 shuǐ 深 shēn 。 。
地 dì 面 miàn 丕 pī 平 píng 春 chūn 种 zhòng 玉 yù , , 波 bō 痕 hén 清 qīng 浅 qiǎn 月 yuè 浮 fú 金 jīn 。 。
栽 zāi 田 tián 博 bó 饭 fàn 吾 wú 家 jiā 事 shì , , 一 yī 段 duàn 风 fēng 规 guī 得 dé 老 lǎo 琛 chēn 。 。
和禅人发心丐开海田。宋代。释正觉。檀度夤缘约远寻,利他方称出家心。 丐行端取丛林饱,耕缛不嫌泥水深。 地面丕平春种玉,波痕清浅月浮金。 栽田博饭吾家事,一段风规得老琛。