老 lǎo 病 bìng 相 xiāng 攻 gōng 偶 ǒu 成 chéng 长 cháng 句 jù 寄 jì 秘 mì 阁 gé 侍 shì 郎 láng - - 李 lǐ 昉 fǎng
衰 shuāi 病 bìng 增 zēng 加 jiā 我 wǒ 斗 dòu 谙 ān , , 头 tóu 风 fēng 目 mù 眩 xuàn 一 yì 般 bān 般 bān 。 。
纵 zòng 逢 féng 杯 bēi 酒 jiǔ 都 dōu 无 wú 味 wèi , , 任 rèn 听 tīng 笙 shēng 歌 gē 亦 yì 寡 guǎ 欢 huān 。 。
朝 cháo 退 tuì 便 biàn 思 sī 亲 qīn 枕 zhěn 簟 diàn , , 客 kè 来 lái 多 duō 倦 juàn 着 zhuó 衣 yī 冠 guān 。 。
行 xíng 行 xíng 渐 jiàn 近 jìn 悬 xuán 车 chē 岁 suì , , 转 zhuǎn 恐 kǒng 君 jūn 恩 ēn 报 bào 答 dá 难 nán 。 。
老病相攻偶成长句寄秘阁侍郎。宋代。李昉。衰病增加我斗谙,头风目眩一般般。 纵逢杯酒都无味,任听笙歌亦寡欢。 朝退便思亲枕簟,客来多倦着衣冠。 行行渐近悬车岁,转恐君恩报答难。