偈 jì 颂 sòng 七 qī 十 shí 八 bā 首 shǒu 其 qí 十 shí 二 èr - - 释 shì 正 zhèng 觉 jué
习 xí 习 xí 春 chūn 风 fēng , , 丝 sī 丝 sī 春 chūn 雨 yǔ 。 。
一 yī 等 děng 沾 zhān 濡 rú , , 十 shí 方 fāng 周 zhōu 普 pǔ 。 。
甘 gān 草 cǎo 得 dé 之 zhī 甜 tián , , 黄 huáng 连 lián 得 dé 之 zhī 苦 kǔ 。 。
天 tiān 意 yì 发 fā 丛 cóng 林 lín , , 檐 yán 声 shēng 闹 nào 窗 chuāng 户 hù 。 。
古 gǔ 德 dé 尝 cháng 云 yún 己 jǐ 不 bù 迷 mí , , 等 děng 闲 xián 教 jiào 坏 huài 人 rén 男 nán 女 nǚ 。 。
偈颂七十八首 其十二。宋代。释正觉。习习春风,丝丝春雨。 一等沾濡,十方周普。 甘草得之甜,黄连得之苦。 天意发丛林,檐声闹窗户。 古德尝云己不迷,等闲教坏人男女。