颂 sòng 古 gǔ 一 yī 百 bǎi 则 zé 其 qí 四 sì - - 释 shì 正 zhèng 觉 jué
百 bǎi 草 cǎo 头 tóu 上 shàng 无 wú 边 biān 春 chūn , , 信 xìn 手 shǒu 拈 niān 来 lái 用 yòng 得 dé 亲 qīn 。 。
丈 zhàng 六 liù 金 jīn 身 shēn 功 gōng 德 dé 聚 jù , , 等 děng 闲 xián 携 xié 手 shǒu 入 rù 红 hóng 尘 chén 。 。
尘 chén 中 zhōng 能 néng 作 zuò 主 zhǔ , , 化 huà 外 wài 自 zì 来 lái 宾 bīn 。 。
触 chù 处 chù 生 shēng 涯 yá 随 suí 分 fēn 足 zú , , 未 wèi 嫌 xián 伎 jì 俩 liǎng 不 bù 如 rú 人 rén 。 。
颂古一百则 其四。宋代。释正觉。百草头上无边春,信手拈来用得亲。 丈六金身功德聚,等闲携手入红尘。 尘中能作主,化外自来宾。 触处生涯随分足,未嫌伎俩不如人。