端 duān 禅 chán 人 rén 开 kāi 田 tián 乞 qǐ 颂 sòng - - 释 shì 正 zhèng 觉 jué
衲 nà 僧 sēng 田 tián 地 dì 有 yǒu 来 lái 端 duān , , 底 dǐ 意 yì 相 xiāng 携 xié 出 chū 问 wèn 檀 tán 。 。
春 chūn 坞 wù 耕 gēng 开 kāi 云 yún 锦 jǐn 晓 xiǎo , , 月 yuè 津 jīn 划 huá 破 pò 练 liàn 光 guāng 寒 hán 。 。
饱 bǎo 期 qī 束 shù 肚 dù 三 sān 条 tiáo 篾 miè , , 功 gōng 就 jiù 移 yí 身 shēn 百 bǎi 尺 chǐ 竿 gān 。 。
恰 qià 恰 qià 相 xiāng 投 tóu 看 kàn 规 guī 矩 jǔ , , 谷 gǔ 声 shēng 鉴 jiàn 像 xiàng 一 yì 般 bān 般 bān 。 。
端禅人开田乞颂。宋代。释正觉。衲僧田地有来端,底意相携出问檀。 春坞耕开云锦晓,月津划破练光寒。 饱期束肚三条篾,功就移身百尺竿。 恰恰相投看规矩,谷声鉴像一般般。