禅 chán 人 rén 并 bìng 化 huà 主 zhǔ 写 xiě 真 zhēn 求 qiú 赞 zàn 其 qí 二 èr 百 bǎi 十 shí 二 èr - - 释 shì 正 zhèng 觉 jué
发 fā 之 zhī 白 bái 兮 xī 高 gāo 峰 fēng 早 zǎo 雪 xuě , , 目 mù 之 zhī 青 qīng 兮 xī 古 gǔ 涧 jiàn 先 xiān 秋 qiū 。 。
月 yuè 炯 jiǒng 炯 jiǒng 兮 xī 自 zì 有 yǒu 光 guāng 通 tōng 犀 xī 角 jiǎo , , 草 cǎo 苍 cāng 苍 cāng 兮 xī 谁 shuí 能 néng 硬 yìng 按 àn 牛 niú 头 tóu 。 。
禅人并化主写真求赞 其二百十二。宋代。释正觉。发之白兮高峰早雪,目之青兮古涧先秋。 月炯炯兮自有光通犀角,草苍苍兮谁能硬按牛头。