感 gǎn 雁 yàn 来 lái 红 hóng - - 释 shì 永 yǒng 颐 yí
落 luò 落 luò 云 yún 中 zhōng 雁 yàn , , 亭 tíng 亭 tíng 阶 jiē 下 xià 草 cǎo 。 。
草 cǎo 心 xīn 将 jiāng 变 biàn 红 hóng , , 雁 yàn 声 shēng 来 lái 已 yǐ 早 zǎo 。 。
霜 shuāng 风 fēng 日 rì 夜 yè 催 cuī , , 对 duì 此 cǐ 忘 wàng 吾 wú 老 lǎo 。 。
玲 líng 珑 lóng 叶 yè 数 shù 层 céng , , 次 cì 第 dì 颜 yán 色 sè 好 hǎo 。 。
燕 yàn 脂 zhī 染 rǎn 尽 jǐn 时 shí , , 倚 yǐ 栏 lán 如 rú 醉 zuì 倒 dào 。 。
年 nián 年 nián 秋 qiū 雁 yàn 来 lái , , 每 měi 被 bèi 吟 yín 情 qíng 恼 nǎo 。 。
感雁来红。宋代。释永颐。落落云中雁,亭亭阶下草。 草心将变红,雁声来已早。 霜风日夜催,对此忘吾老。 玲珑叶数层,次第颜色好。 燕脂染尽时,倚栏如醉倒。 年年秋雁来,每被吟情恼。