煎 jiān 笋 sǔn - - 释 shì 法 fǎ 薰 xūn
锦 jǐn 绣 xiù 乍 zhà 脱 tuō 玉 yù 为 wèi 肌 jī , , 更 gèng 着 zhe 油 yóu 煎 jiān 供 gōng 养 yǎng 伊 yī 。 。
盐 yán 醋 cù 费 fèi 他 tā 多 duō 少 shǎo 了 le , , 舌 shé 头 tou 换 huàn 却 què 不 bù 曾 céng 知 zhī 。 。
煎笋。宋代。释法薰。锦绣乍脱玉为肌,更着油煎供养伊。 盐醋费他多少了,舌头换却不曾知。