洞 dòng 庭 tíng 用 yòng 白 bái 乐 lè 天 tiān 韵 yùn 其 qí 二 èr - - 释 shì 元 yuán 肇 zhào
西 xī 缈 miǎo 东 dōng 峨 é 日 rì 未 wèi 沉 chén , , 洞 dòng 庭 tíng 山 shān 水 shuǐ 更 gèng 幽 yōu 深 shēn 。 。
微 wēi 茫 máng 雪 xuě 浪 làng 疑 yí 浮 fú 玉 yù , , 杳 yǎo 霭 ǎi 烟 yān 霞 xiá 似 shì 紫 zǐ 金 jīn 。 。
坛 tán 上 shàng 绿 lǜ 毛 máo 遗 yí 灶 zào 冷 lěng , , 橘 jú 中 zhōng 皓 hào 首 shǒu 采 cǎi 芝 zhī 吟 yín 。 。
桃 táo 花 huā 洞 dòng 口 kǒu 年 nián 年 nián 发 fā , , 自 zì 是 shì 寻 xún 人 rén 不 bù 尽 jìn 心 xīn 。 。
洞庭用白乐天韵 其二。宋代。释元肇。西缈东峨日未沉,洞庭山水更幽深。 微茫雪浪疑浮玉,杳霭烟霞似紫金。 坛上绿毛遗灶冷,橘中皓首采芝吟。 桃花洞口年年发,自是寻人不尽心。