题 tí 东 dōng 白 bái 山 shān 啸 xiào 猿 yuán 亭 tíng - - 释 shì 仲 zhòng 皎 jiǎo
放 fàng 意 yì 在 zài 林 lín 表 biǎo , , 飘 piāo 然 rán 更 gèng 自 zì 由 yóu 。 。
挂 guà 烟 yān 群 qún 木 mù 冷 lěng , , 啼 tí 月 yuè 一 yī 山 shān 秋 qiū 。 。
袅 niǎo 袅 niǎo 清 qīng 风 fēng 里 lǐ , , 凄 qī 凄 qī 碧 bì 涧 jiàn 头 tóu 。 。
三 sān 声 shēng 融 róng 妙 miào 听 tīng , , 行 xíng 客 kè 若 ruò 为 wéi 愁 chóu 。 。
题东白山啸猿亭。宋代。释仲皎。放意在林表,飘然更自由。 挂烟群木冷,啼月一山秋。 袅袅清风里,凄凄碧涧头。 三声融妙听,行客若为愁。