偈 jì 颂 sòng 一 yī 百 bǎi 一 yī 十 shí 七 qī 首 shǒu 其 qí 一 yī 百 bǎi 七 qī - - 释 shì 绍 shào 昙 tán
航 háng 海 hǎi 而 ér 来 lái , , 面 miàn 壁 bì 而 ér 坐 zuò 。 。
未 wèi 明 míng 直 zhí 指 zhǐ 单 dān 传 chuán , , 先 xiān 被 bèi 梁 liáng 王 wáng 勘 kān 破 pò 。 。
当 dāng 门 mén 齿 chǐ 露 lòu 风 fēng , , 只 zhǐ 履 lǚ 归 guī 何 hé 早 zǎo 。 。
熊 xióng 耳 ěr 峰 fēng 前 qián , , 累 lěi 累 lěi 荒 huāng 草 cǎo , , 至 zhì 今 jīn 惹 rě 得 de 行 xíng 人 rén 笑 xiào 。 。
偈颂一百一十七首 其一百七。宋代。释绍昙。航海而来,面壁而坐。 未明直指单传,先被梁王勘破。 当门齿露风,只履归何早。 熊耳峰前,累累荒草,至今惹得行人笑。